Bài viết mới nhất từ Nguyễn Quang Thiều
BÊN Ô CỬA NHỮNG CON TÀU THỜI CHIẾN
Có những hình ảnh vô cùng giản dị trong cuộc sống này nhưng làm tôi nhớ mãi như một nỗi buồn mơ hồ khôn nguôi, như một sự xúc động không bao giờ biến mất, như một nỗi ám ảnh mãi mãi... Một trong những hình ảnh ấy là ô cửa những con tàu thời chiến tranh...
CHÚNG TA ĐANG SỐNG GIỮA NHỮNG CÁI "DÂY CHÁY CHẬM"
Khi trở về, người vợ vẫn sống như những ngày trước khi có cái tin nhắn ấy. Nhưng sự ngờ vực đã chứa đầy trong lòng người chồng. Anh ta bắt đầu nghĩ khác về vợ mình. Tin nhắn đó hay nói cách khác là SỰ NGỜ VỰC đã trở thành một cái "dây cháy chậm" trong lòng người chồng. Đến một ngày nào đó, tia lửa từ "dây cháy chậm " sẽ bắt vào khối thuốc nổ ở đâu đó trong gia đình họ. Và tất cả tan tành. Khi con người mất niềm tin vào con người thì cuộc sống này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì và dễ dàng sụp đổ.
TRONG TIẾNG VỌNG NHỮNG MÙA SEN ĐÃ CHẾT
Năm đó làng tôi vui như trẩy hội. Người làng bỏ hết công việc đồng áng để ra đầm xem sen mọc. Đêm ấy, trong hơi nước của những cơn mưa đang trở về từ dãy núi đá vôi Hoà Bình, người làng tôi tụm lại từng nhóm ở các sân nhà, uống nước chè tươi, ăn khoai lang luộc và nói chuyện thâu đêm. Một số người già của làng đêm ấy mở cửa đình đánh trống, gõ chiêng, đốt hương để lễ Thành hoàng. Người làng tôi cho rằng: Thần đầm sen đã bỏ lệnh phạt người làng tôi vì đã làm uế tạp đầm sen. Và năm đó, sen mọc tốt chưa từng thấy.