TUỔI XẾ CHIỀU THEO BÓNG HOÀNG HÔN

Chiều nay, tôi bước xuống con đường làng. Ánh mặt trời đã khuất núi, để lại trong tôi bao nỗi trầm tư, lắng đọng và muôn vàn suy nghĩ. Mặt trời lặn, khói bếp các nhà đã bay lên. Tôi tự nhìn lại chính mình: một tuổi già đang khoác lên mình dáng vẻ của hoàng hôn.
null
 

Nhìn cảnh hoàng hôn, tôi cảm nhận được sự trầm lắng. Ánh mặt trời khi hoàng hôn xuống núi không còn rực rỡ và mạnh mẽ như buổi sớm bình minh. Phía đồng xa, gió chiều thổi lại, đưa tôi về những ký ức tuổi thơ – hình ảnh mẹ cha trên đồng gặt lúa, dáng lưng còng mà vẫn kiên trì gặt từng bó lúa. Dù mặt trời đã yếu, họ vẫn cần mẫn như chính sự sống của đất này. Gió đẩy tiếng gà trống gọi bầy về chuồng, lợn ủn ỉn đòi ăn. Và trong ký ức tôi, những chiều thả diều không thể phai nhòa. Những cánh diều uốn mình bay lên trời giữa hoàng hôn, dù mây đã dày, nhưng gió lại càng mạnh. Chính cơn gió ấy đã nâng cánh diều cao hơn, mang theo tiếng sáo vi vu trên bầu trời lặng lẽ. Tuổi thơ tôi, chạy diều, cưỡi trâu, cười đùa khúc khích khi chiều buông, tất cả trở thành miền ký ức không thể nào quên.

Hoàng hôn thật đẹp, chứa đựng bao kỷ niệm sâu lắng. Khi ánh nắng cuối cùng tắt dần, không gian bắt đầu được phủ lên bởi màn đêm huyền bí. Bức tranh hoàng hôn ấy vừa là biểu tượng của sự kết thúc, vừa là sự bắt đầu mới. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng ồn ào của cuộc sống cũng dần tan biến, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của gió. Đó là lúc ta có thể gạt bỏ những muộn phiền đã qua – dù buồn hay vui – để chuẩn bị cho những điều mới sắp đến.

Nhìn hoàng hôn xế chiều, tôi tự nhìn lại chính mình. Tôi yêu hoàng hôn ấy, bởi nó giống như tuổi già đang đến. Trầm lắng nhưng mạnh mẽ – như chính tôi lúc này. Tôi nhớ người bạn đời đã khuất núi, nhớ tuổi trẻ đã qua, nhớ một tình yêu từng sôi nổi mà giờ đây chỉ còn lại hồi ức. Giờ đây, tôi không còn sức để chạy trên đường đời, nhưng vẫn còn ánh sáng trong đôi mắt mình – ánh sáng của cuộc đời đã trải qua biết bao bài học, biết bao thương yêu. Tôi hiểu rằng, tuổi xế chiều không phải là kết thúc, mà là lúc vẽ nên một bức tranh mới.

Những nếp nhăn đã hiện lên trên gương mặt, mái tóc đã bạc dần theo năm tháng, bước chân tôi chậm rãi, chống gậy bước đi. Nhưng tôi vẫn thấy nụ cười trên môi, vẫn thấy bức tranh đời tươi đẹp. Bởi ánh sáng trong tôi là ánh sáng của trải nghiệm, của tình yêu cuộc sống mà tôi sẽ không bao giờ quên, dù tôi đang ở tuổi “khuất núi”. Tôi tin rằng tuổi xế chiều đẹp lắm, như chính hoàng hôn kia: không còn ồn ào, không còn gấp gáp, chỉ còn sự thanh thản và hạnh phúc bên con cháu. Đó là lúc ta sẻ chia những bài học, những kinh nghiệm đã tích lũy, và cùng nhau tận hưởng niềm vui.

Hoàng hôn xuống, ánh mặt trời lịm tắt, khung cảnh trở nên dịu dàng, gợi về hình ảnh xóm làng, về mẹ cha. Gió chiều thổi về, nhẹ nhàng mà khiến lòng tôi thêm mạnh mẽ. Tôi càng yêu hoàng hôn, yêu tuổi xế chiều, và sẽ gắng sống trọn vẹn, hạnh phúc cùng con cháu – cho đến một ngày tôi cũng sẽ “khuất núi”, như mặt trời kia. Nhưng tôi tin, những kỷ niệm đẹp sẽ không phai tàn, sẽ tiếp tục vẽ nên những bức tranh mới, đầy yêu thương và ấm áp – như chính hoàng hôn xế chiều, luôn ở lại trong tim mọi người.