
Chùm thơ Đạp xe nhớ người của tác giả Phương Uyên mang đậm màu sắc hoài niệm, đưa người đọc trở về những ký ức thanh xuân đẹp đẽ và những xúc cảm lắng đọng về tình yêu, tuổi trẻ. Từng câu thơ là những dòng hồi tưởng về những ngày xưa cũ, về những mùa hè rực nắng, những cung đường đầy hoa phượng, và cả những kỷ niệm đong đầy cảm xúc.
Qua những bài thơ này, tác giả không chỉ khắc hoạ tình yêu một thời mà còn thể hiện sự tiếc nuối, nhớ thương những ký ức đã xa. Đó là hình ảnh chiếc xe đạp gắn với những tháng ngày hạnh phúc, là câu hỏi day dứt "Có khi nào..." khi nghĩ về người xưa, là nỗi nhớ mùa hè trong sắc phượng đỏ, tiếng ve gọi, và là tâm trạng của một người phụ nữ đối diện với sự đổi thay của thời gian.
Nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng đầy xúc cảm, chùm thơ mở ra một không gian hoài niệm nơi quá khứ và hiện tại đan xen, khiến người đọc không khỏi bâng khuâng về những ngày đã qua. Nếu bạn từng có những kỷ niệm đẹp về tình yêu, tuổi trẻ, chắc chắn sẽ tìm thấy sự đồng điệu trong những vần thơ này.
ĐẠP XE NHỚ NGƯỜI
Tác giả Phương Uyên
Hôm nay với chiếc phượng hoàng
Đạp xe đi chợ mà càng nhớ anh
Dưới đường phố cũ cây xanh
Len về nắng hạ trên cành lá tươi
Đạp xe nhớ tới nụ cười
Xa xưa thủa ấy một thời có nhau
Nhớ sao lại thắm đượm màu
Của hoa phượng đỏ ghi sâu thật tình
Nhớ xưa thủa ấy đôi mình
Cứ mùa phượng vĩ lặng thinh nỗi lòng
Bởi thời khi ấy thật trong
Sinh viên gắn kết đợi mong có nhiều
Bằng lăng nở tím màu yêu
Chàng đạp xe đó cứ chiều đón em
Đèo em khắp phố thật êm
Cùng nhau ngắm phượng lại thêm tím màu
Cuối cùng tất cả qua mau
Hôm nay trở lại nhớ nhau vô cùng
Chỉ mình em đó phượng hoàng
Tên xe đạp cũ hỡi chàng nhớ không?
CÓ KHI NÀO...
Tác giả Phương Uyên
Có khi nào...
Anh nhớ lại em không
Và đứng đó với âm thầm ao ước
Con đường xưa đôi ta từng chung bước
Có khi nào...
Anh trở lại bước chân
Có khi nào...
Nỗi nhớ mong lại gần
Để anh nhớ một cô gái khờ dại
Đã trao tình cho chàng trai mãi mãi
Chẳng nghĩ gì sẽ có lúc chàng buông
Có khi nào ..
Anh tự hỏi trong lòng
Một câu hứa và một lời ước thề
Nhưng vì sao anh lại làm như thế
Trái tất cả và bỏ mặc lại sau
Có khi nào....
Anh hiểu được nỗi đau
Của cô gái mà đêm nào cũng khóc
Nhớ anh mà cứ về đêm là cực
Giọt nước mắt nhớ người mãi chẳng quên
Có khi nào...anh nhớ lại về tên
Nhớ về em nhớ tình yêu xưa ấy
Nếu anh nhớ hãy trở lại nơi ấy
Có một người vẫn đứng đợi chờ anh.
NẮNG HÈ EM NHỚ
Tác giả phương uyên
Nắng hè em nhớ người xưa
Nhớ thời hoa phượng mùa mưa có người
Nhớ sao cảm xúc nụ cười
Của thời khi ấy bên người nắm tay
Nắng hè em nhớ lại ngay
Màu hoa phượng đỏ đượm say ấm tình
Nhớ sao khi ấy đôi mình
Bên nhau hạnh phúc luôn hình có nhau
Nắng hè toả ánh thật màu
Một màu vàng ấm không sầu mà thương
Đêm nào cũng vắng giọt sương
Để ta hạnh phúc luôn thường dựa vai
Nắng hè em nhớ về ai
Chiều kia tắt nắng có ngay tiếng này
Tiếng ve kêu rộn tháng ngày
Như tình em đó có ai đến lòng
Hôm nay nắng hè đợi mong
Người ơi còn nhớ sân trường xưa kia
Nếu như lòng vẫn chẳng xa
Về trường xưa nhé em ra đón người.
EM NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐÃ CŨ
Tác giả Phương Uyên
Có khi nào anh nhớ lại về em
Một người đàn bà đã từ lâu quá cũ
Nước mắt kia vẫn nhỏ giọt trong đêm
Chỉ tiếc thay tiếng " cũ" gắn sương mù
Có khi nào anh dám nhận em không
Rổ rá kia vỡ rồi ta đan lại
Chắc có lẽ sẽ chỉ vứt nhìn lòng
Dù đau sót nhưng tim anh người khác
Em biết mình tất cả mang áo khoác
Khoác lên mình tiếng cũ thật là đau
Nhưng em gắng mạnh mình và em sống
Để thời gian vẫn tìm thấy được màu
Em đây vui nhận tiếng " đàn bà cũ"
Cũng từ đây em gửi lời chúc anh
Nếu bên anh không phải là em đó
Chúc cô ấy thay em chăm sóc anh
Em tiếng cũ mà tim chẳng hề cũ
Hình bóng anh kỷ niệm chẳng nhạt phai
Nên em vui đón nhận ngày tháng dài
Mình đơn lẻ và vẫn yêu thầm lặng.