Ký
THÁNG CHÍN VỀ
Tháng chín về, cũng là lúc trong tôi có một chút gì đó tiếc nuối. Tiếc nuối của cái thời trẻ thơ vì phải chia tay những ngày hè rong ruổi khắp xóm, chơi đủ các trò chơi với lũ bạn quê để bước vào một năm học mới. Tôi vẫn nhớ như in buổi tựu trường đầu tiên trong cuộc đời học sinh của mình. Đó là ngày tôi phải “tạm biệt búp bê thân yêu, tạm biệt gấu mi sa nhé” để vào lớp một. Ngày đó, mẹ dẫn tôi đến trường trên con đường làng quen thuộc. Suốt cả quãng đường đi tay tôi cứ nắm chặt tay mẹ mà không dám buông ra.
NHỮNG KỶ NIỆM VỚI NGƯỜI ANH CẢ CỦA TÔI – ANH PHẠM MẠNH ĐỨC
Thời hậu chiến, biết bao khó khăn. Về Hà Nội ít lâu, vợ tôi đi học văn hóa ở Mai Dịch. Chỗ ở không có, anh Đức liền bảo chúng tôi lên ở tạm nhà anh. Khi ấy, có những người can anh chị, vì sợ rằng người ở nhờ hay chiếm đoạt nhà của gia chủ. Nhưng anh chị không chút băn khoăn, bố trí cho chúng tôi ở buồng ngoài trong căn hộ hai buồng nhỏ xinh của anh chị.
MẸ TÔI
Suốt bao năm tháng qua, tôi vẫn nghĩ mẹ tôi là một người mẹ tuyệt vời, một người phụ nữ của gia đình. Vậy mà đến khi Mẹ đi về miền tiên cảnh, tôi mới ngộ ra rằng mình nghĩ về Mẹ mới được một nửa. Nửa kia – con người của xã hội – cũng rất cao đẹp, thế mà cứ ẩn khuất đi, nay mới hiển hiện lên, rõ mồn một.