Biết rằng sống gửi, thác về
Mà sao vẫn cứ tái tê khôn cùng!
Mẹ đi về cõi hư không
Phía sau lưng Mẹ mênh mông nỗi buồn…
Quặn đau, nước mắt không tuôn
Hoá thành giọt đắng lách luồn vào tim
Nén lòng, con cháu lặng im
Mong Mẹ siêu thoát về miền thiên thai!
Mẹ ơi! nếm mật, nằm gai
Tháng năm đằng đẵng nối dài lo toan
Lặng thầm chăm chút chồng con
Vẹn toàn việc nước, đảm đang việc nhà
Từ giòng máu Mẹ sinh ra
Chúng con thành những đoá hoa dâng đời
Công sinh một, công dưỡng mười
Mẹ Cha nào quản đất trời thấp, cao…
Giờ đây biền biệt chốn nào
Mẹ ơi!... nỗi nhớ cồn cào ruột gan
Giật mình trông… giữa khói nhang
Hình như bóng dáng Mẹ đang hiện về…
Tháng 11 năm 2009