THUẦN HÓA

Trên thảo nguyên mênh mông, nơi chỉ có gió thổi và cỏ xanh mướt kéo dài đến tận chân trời, có một người đàn ông sống một mình trong căn nhà gỗ nhỏ. Ông tên là Hoàng, một người chăn cừu giàu kinh nghiệm, sống bình dị và hòa mình với thiên nhiên.

 

thuan-hoa-1722906857.jpg
 

Một ngày nọ, trong khi đi tuần tra bãi thả cừu, Hoàng phát hiện một điều bất thường. Giữa cánh đồng rộng lớn, cỏ xanh mướt trải dài đến tận chân trời, ông nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt vọng lại từ một góc xa. Bước chân của Hoàng chậm lại, ông lắng tai nghe kỹ hơn, âm thanh ấy rõ ràng là của một con vật đang gặp nạn. Tiến lại gần, Hoàng phát hiện ra một con sói con nằm co ro, yếu ớt và run rẩy giữa cánh đồng. Bộ lông xám bạc của nó bết lại vì bụi đất và mồ hôi, đôi mắt to tròn mở lớn đầy sợ hãi và bất lực. Những chiếc xương sườn gầy gò nổi rõ dưới lớp lông mỏng manh, chứng tỏ nó đã chịu đói khát nhiều ngày. Hoàng quỳ xuống bên cạnh con sói, ánh mắt ông dịu dàng và đầy thương cảm. Ông cảm nhận được sự yếu ớt và mong manh của sinh linh bé nhỏ trước mặt.

Không do dự, Hoàng nhẹ nhàng bế con sói con lên, cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể yếu ớt của nó. "Ta sẽ đưa mi về nhà," ông nói nhẹ nhàng như để trấn an nó và chính mình.

Về đến nhà, Hoàng chuẩn bị một chỗ nằm ấm áp cho con sói con bên cạnh lò sưởi. Ông cẩn thận lau sạch bụi bẩn trên bộ lông, cho nó uống sữa ấm và thức ăn mềm. Nhìn đôi mắt sáng như lửa cháy của con sói con, Hoàng quyết định đặt tên cho nó là Lửa. Trong đôi mắt ấy, ông thấy một tia hy vọng, một ngọn lửa nhỏ bé nhưng mãnh liệt đang cháy sáng, như chính quyết tâm sống sót của nó.

Hoàng chăm sóc Lửa như một thành viên mới trong gia đình, từng ngày từng ngày ông dành thời gian chăm chút cho nó. Mỗi sáng sớm, Hoàng cẩn thận kiểm tra tình trạng của Lửa, cho nó ăn những phần thức ăn bổ dưỡng nhất. Ông dùng sữa ấm để bổ sung năng lượng cho nó, thỉnh thoảng thêm vào chút thịt nạc mềm để giúp Lửa quen dần với việc ăn uống. Mỗi lần Lửa ăn, ánh mắt nó dần sáng lên, bớt đi phần nào sự sợ hãi ban đầu.

Không chỉ dừng lại ở việc chăm sóc thể chất, Hoàng còn dạy dỗ Lửa những điều cần thiết để sinh tồn. Ông kiên nhẫn dạy nó cách săn mồi, cách phân biệt các loài cây và côn trùng có thể gây hại. Hoàng dẫn Lửa đi khắp cánh đồng, chỉ cho nó những nơi an toàn và những chỗ cần tránh xa. Mỗi lần Lửa làm tốt, Hoàng lại xoa đầu nó, đôi mắt ánh lên niềm tự hào và yêu thương.

Lửa lớn lên trong tình thương và sự tận tụy của Hoàng, ngày càng mạnh mẽ và lanh lợi. Bộ lông xám bạc của nó trở nên óng mượt và sáng bóng, đôi mắt sáng như lửa cháy luôn dõi theo từng cử chỉ của Hoàng. Tuy nhiên, thỉnh thoảng, bản năng hoang dã của Lửa lại bộc phát. Khi đó, nó trở nên hung hăng và khó kiểm soát, ánh mắt hoang dại lóe lên sự bất kham của loài sói. Những lúc như vậy, Hoàng không hề la mắng hay trừng phạt, ông chỉ lặng lẽ ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Lửa với ánh mắt dịu dàng và kiên nhẫn.

Vào những đêm trăng sáng qua khung cửa sổ, Lửa lại khao khát tự do hoang dã. Đôi mắt nó lóe lên những tia sáng sắc lạnh, khác hoàn toàn với vẻ dịu dàng thường ngày. Lửa đi quanh nhà với những bước chân nặng nề và gầm gừ không ngớt, cào cấu mặt đất, nhìn lên bầu trời đêm và tru lên tiếng sói...

Có đêm, khi Hoàng đang mê man trong giấc ngủ, Lửa đứng bên giường, đôi mắt hoang dã nhìn chằm chằm vào ông. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của Lửa biến đổi, trở nên sắc lạnh và thèm khát như khi nó tìm thấy một con mồi. Những bản năng hoang dã thôi thúc nó, khiến Lửa cảm thấy ràng buộc bởi tình thương, nhưng đồng thời cũng bị cám dỗ bởi sự tự do hoang dã.

Những lúc như thế, Hoàng không lên tiếng la mắng hay trừng phạt. Ông chỉ lặng lẽ ngồi xuống, đối mặt với Lửa. Hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt hoang dã với ánh mắt dịu dàng và kiên nhẫn. Ông hiểu rằng, bên trong Lửa đang diễn ra một cuộc chiến giữa bản năng và tình thương. "Lửa ơi, con không chỉ là một con sói," ông thì thầm, giọng nói đầy yêu thương và tin tưởng. "Con là một phần của gia đình này."

Ánh mắt dịu dàng của Hoàng như ngọn lửa ấm áp, từ từ làm dịu đi sự bất kham trong ánh mắt của Lửa. Lửa cảm nhận được sự che chở và tình thương vô điều kiện từ Hoàng, điều mà cuộc sống hoang dã không thể mang lại. Nó từ từ lùi lại, hạ đầu và nằm xuống bên chân Hoàng, đôi mắt trở nên hiền lành và đáng tin cậy.

Cùng thời gian đó, Hoàng nuôi một con chó chăn cừu tên là Vàng, cùng tuổi với Lửa. Vàng luôn quấn quýt bên cạnh Hoàng, trung thành và ngoan ngoãn. Hoàng chăm sóc Lửa và Vàng giống nhau, nhưng Lửa luôn cảm thấy ganh tị vì cảm thấy tình cảm đặc biệt mà Hoàng dành cho Vàng.

Một ngày nọ, khi Lửa chạy về nhà, nó bất ngờ thấy Hoàng đang ân cần cho Vàng ăn một tảng thịt lớn. Lửa khựng lại, ánh mắt sắc bén lóe lên tia ganh tị và căm ghét, lia từ con Vàng sang ông chủ. Trong lòng Lửa dâng trào nỗi oán hận, nghĩ rằng Hoàng đã quên mất mình. Cảm xúc bùng lên, Lửa nghiến răng, đuôi giật giật đầy bực bội. Nó quay ngoắt, lao thẳng ra đồng cỏ, bỏ lại phía sau cả Hoàng và Vàng mà không hay biết rằng Hoàng đã dành sẵn cho nó một tảng thịt còn lớn và ngon hơn nhiều.

Khi thời gian như cát trôi qua kẽ tay, mối liên kết giữa Lửa và Hoàng đã phai nhạt, như làn khói tan vào không trung. Ánh mắt của Lửa, từng là đuốc sáng dẫn lối trong đêm tối, nay đã đổi màu thành băng giá của sự thờ ơ, chứa chan nỗi hoài nghi và sự xa lánh. Đôi mắt ấy không còn tỏa sáng với tình yêu thương và lòng trung thành; thay vào đó, chúng giờ đây là hai viên ngọc lạnh lùng, phản chiếu ánh trăng bạc trên thảo nguyên rộng lớn và hoang vu. Lửa không còn tìm kiếm sự ấm áp từ bàn chân của Hoàng; nó đã chọn một góc khuất, nơi nó có thể ngắm nhìn bầu trời đêm qua khung cửa sổ, nơi hồn ma của tự do vẫn còn vọng về. Trong trái tim hoang dã của Lửa, một ngọn lửa hận thù và khao khát tự do đang cháy dữ dội, như một lời nhắc nhở không ngừng về bản chất hoang dã không bao giờ lụi tắt.

Trong một đêm trăng tròn, khi bóng tối của cánh đồng cừu bỗng chốc bị xé toạc bởi tiếng hú thê lương của bầy sói, Lửa cảm nhận được rằng giờ phút để nó giải phóng mối hận thù sâu kín đã đến. Bầy sói hung dữ ập vào bãi thả cừu, đôi mắt của chúng lóe lên những đốm sáng ma quái, như những tia chớp đen đủi báo hiệu sự hủy diệt. Sự xuất hiện của chúng mang theo hỗn mang và kinh hoàng, khiến đàn cừu rối loạn và hoảng sợ tột độ. Tiếng kêu thảm thiết của cừu vang vọng khắp nơi, hòa quyện với tiếng gió rít và tiếng sói gào rú, tạo nên một âm thanh hỗn loạn và đáng sợ, như một lời cảnh báo về sự tàn khốc của tự nhiên.

Trong bóng đêm mờ ảo, Vàng dũng cảm đương đầu với bầy sói để bảo vệ đàn cừu, trong khi Lửa, với trái tim cháy bỏng cơn thịnh nộ, lẻn tìm Hoàng. Ánh mắt của Lửa chứa đựng ngọn lửa của sự quyết tâm và khát vọng trả thù. Tiếng sói gào rú ngoài kia như tiếng gọi của số phận, thôi thúc Lửa tiến sát hơn tới ngôi nhà gỗ, nơi Hoàng đang chìm trong giấc ngủ. Mỗi bước đi của Lửa đều nặng trĩu sự căm hận và mong muốn giải thoát khỏi xiềng xích của cuộc sống hiện tại.

Lửa rình rập trong bóng tối, ánh mắt lóe lên những tia sáng man rợ. Cơ thể căng cứng, sẵn sàng chồm về phía Hoàng. Nó nhún mình, nhảy về phía trước, móng vuốt sắc nhọn cắt qua không khí. Đúng lúc ấy, Vàng - như một cơn gió - chồm ngang, thân hình mạnh mẽ va chạm với Lửa ngay bên giường của Hoàng. Hai con vật quật nhau xuống đất, móng vuốt của chúng phát ra những tiếng động ghê rợn.

Vàng cắn chặt lấy Lửa, cố gắng ngăn cản từng động tác tấn công của nó. Lửa phản kháng mãnh liệt. Cả hai cuộn vào nhau, lăn lộn trên mặt đất, tiếng gầm gừ và tiếng rít vang vọng khắp căn nhà nhỏ. Những vết thương bắt đầu xuất hiện trên cả hai con vật, máu thấm đẫm bộ lông của chúng, nhưng Vàng không hề lùi bước. Nó biết rằng, nếu nó thất bại, Hoàng sẽ gặp nguy hiểm. Ánh mắt của Vàng sáng lên sự kiên định và lòng dũng cảm. Trong mỗi cú cắn, mỗi cú đẩy, nó đều dồn hết tình yêu và sự trung thành dành cho Hoàng. Còn Lửa, đôi mắt vẫn rực cháy sự hận thù, nhưng sâu thẳm bên trong, có một sự giằng xé nội tâm. Nó nhớ lại những ngày tháng được Hoàng chăm sóc, thuần hóa, ánh mắt dịu dàng và sự kiên nhẫn vô bờ bến của ông. Nhưng lòng hận thù và bản năng hoang dã đã che mờ tất cả, khiến nó không thể quay đầu lại.

Cuộc chiến tiếp tục khốc liệt, không có dấu hiệu dừng lại. Vàng, cuối cùng cũng chiếm ưu thế. Nó đẩy Lửa ngã xuống, giữ chặt lấy kẻ phản bội dưới móng vuốt của mình, đôi mắt vẫn sáng rực quyết tâm bảo vệ chủ nhân.

Hoàng tỉnh dậy, ánh mắt mơ màng chưa kịp quen với bóng tối xung quanh, nhưng những tiếng gầm gừ, tiếng va chạm dữ dội đã kéo ông trở về thực tại. Cảnh tượng trước mắt khiến tim ông như bị bóp nghẹt. Vàng và Lửa đang cuộn vào nhau trong một cuộc chiến khốc liệt, máu nhuộm đỏ bộ lông của cả hai.

Hoàng đứng lặng, cảm nhận từng nhịp đập đau đớn trong lồng ngực. Ông biết rằng, cuộc chiến này không chỉ là giữa Vàng và Lửa, mà còn là giữa tình thương và bản năng hoang dã, giữa lòng trung thành và sự phản bội. Mỗi vết cắn, mỗi cú đẩy không chỉ là những đòn tấn công thể xác, mà còn là những đòn giáng mạnh vào tâm hồn Hoàng. Hoàng đã từng tin rằng, tình thương và sự kiên nhẫn có thể thuần hóa được bản tính hoang dã của Lửa. Nhưng giờ đây, trước mắt ông, sự phản bội và lòng hận thù của Lửa đã phá tan niềm tin đó.

Mắt Hoàng dõi theo từng cử động của hai con vật. Ông nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của Vàng, sự dũng cảm và tình yêu thương vô điều kiện mà Vàng dành cho ông. Vàng không chỉ chiến đấu vì sự sống còn của mình, mà còn vì người chủ mà nó yêu thương. Trong khi đó, Lửa, con sói từng được ông chăm sóc như con, lại bị lòng hận thù che mờ lý trí, tấn công người đã cứu sống nó.

Nỗi đau trong lòng Hoàng mỗi lúc càng lớn thêm. Ông cảm thấy như mình đang chứng kiến sự sụp đổ của một ảo tưởng. Tình thương, dù sâu đậm và chân thành đến đâu, cũng không thể hoàn toàn thay đổi bản chất của một con sói. Ông cảm nhận được sự giằng xé trong lòng mình, giữa tình thương dành cho Lửa và sự thất vọng vì sự phản bội của nó.

Trong giây phút quyết định, Hoàng biết mình phải hành động. Ông với lấy khẩu súng săn, đôi tay run rẩy nhưng ánh mắt kiên quyết. Lên đạn rồi, ông tì báng súng lên vai. Đột ngột, ông chếch mũi súng lên trời, bóp cò. Âm thanh chói tai vang dội khắp thảo nguyên, khiến đàn sói sợ hãi và tản ra. Lửa, lúc này đã bị thương khá nặng, vội chạy trốn vào bóng đêm, mang theo vết thương và lòng hận thù chưa được giải tỏa.

Hoàng ôm lấy Vàng, cảm nhận lòng trung thành và tình yêu thương vô bờ bến từ con chó của mình. Ông nhìn về phía bóng đêm, nơi Lửa biến mất, lòng tràn ngập nỗi buồn và tiếc nuối. Ông biết rằng, dù đã cố gắng hết sức, ông không thể thuần hóa được bản tính hoang dã trong lòng Lửa. Trái tim ông nặng trĩu khi nghĩ về sự đối lập giữa tình thương của con người và bản năng của loài sói, một cuộc chiến mà đôi khi, tình thương cũng không thể chiến thắng. Trong khoảnh khắc đó, Hoàng nhận ra rằng, có những điều trong cuộc sống mà dù cố gắng đến đâu, con người cũng không thể thay đổi…

 

Hà Nội, 14 tháng 6 năm 2024 – Phạm Việt Long