TƯƠNG PHẢN
Truyện ngắn siêu ngắn - Đặng Huỳnh Thái
Bão tan. Nước rút. Người dân gồng mình lên khắc phục: dọn rác rưởi, dựng lại ngôi nhà tạm. Ruộng đầy phù sa, rắc hạt cải, kiếm rau ăn. Chẳng mấy chốc tốt um và ra hoa rực rỡ.
Bà Thắm, lọm khọm gò lưng nhặt cỏ, tỉa lá.
Người thành phố, ùa vào ngắm hoa, chụp ảnh, instagram, quay phim...
Áo dài, váy đỏ, váy xanh cũn cỡn, chen lấn, nằm, ngồi nát cả đám hoa.
Bà Thắm la hét.
Kệ! Mỗi người chớp được vài tấm ảnh đẹp, ôm bó hoa cải rực rỡ nhẩy lên xe sang. Về.
"Trả tiền cho tôi". Bà Thắm gào khản cổ...
***
Anh thợ ảnh nhanh tay chụp bà Thắm lưng gù, và những mái nhà lụp sụp. Kèm thêm dòng nước lũ chảy cuồn cuộn. Bão tốc tung mái nhà...
Hôm sau, mạng xã hội lan truyền những tấm ảnh tương phản này.
Nhanh chóng có hàng trăm lời bình luận...
ĐHT
TỰ QUYẾT
Truyện ngắn siêu ngắn - Đặng Huỳnh Thái
Mẹ tôi, tám mươi tuổi, nằm viện hơn chục ngày. Cục máu đông trong não ngày một to dần, Bác sĩ quyết định mổ. Bốn anh chị em dâu, rể từ các nơi vội vã về, họp bàn:
"Phải mổ". Anh cả nói.
Tôi, em gái, không nghe:
"Bác sĩ bảo 50 - 50 cơ mà".
"Mẹ không nằm trong số may rủi ấy".
"Sao biết được. Một là chết hai là liệt".
"Cô là gái phải chăm nom mẹ".
"Em phải chạy chợ, nuôi ba con ăn học!"
"Tôi là Thứ trưởng, lại đi thay bỉm cho mẹ sao?"
"Thuê người giúp việc"
"Mười lăm triệu một tháng, mỗi người một nửa!"
***
Mẹ tôi ngồi bật dậy:
"Các con không phải lo, mẹ khỏe mà. Sáu mươi năm nuôi các con được. Mấy ngày còn lại có khó gì đâu, để mẹ tự quyết số phận mình. Nhé!".
ĐHT
NGHỊCH CẢNH
Truyện ngắn siêu ngắn - Đặng Huỳnh Thái
Lâu rồi không thấy chi Hòa gánh bún vịt qua nhà. Nhớ, cả khu phố tôi hỏi nhau?
Chị Hòa ở trong hẻm sâu, căn nhà chật chội. Chồng giết vịt, xào nấu chế biến. Vợ gánh đi bán khắp phố phường. Bún vịt ngon, thơm và rẻ. Chị tần tảo nuôi cả nhà và cho hai con ăn học...
***
Chiều nay, ở đầu phố xuất hiện chiếc ôtô sang. Mọi người ngạc nhiên, Một người từ trong xe bước ra. Ồ, chị Hòa bún vịt, xúng xính trong bộ váy đầm đắt tiền, cổ đeo vòng ngọc, mái tóc bồng bềnh kiêu sa, tay dắt bé gái, tóc xoăn, da trắng. Chị tươi cười nói:
"Cháu nội Maria Xuân, mẹ cháu là người Pháp!"
"Chuyện thế nào vậy?"
"Thằng lớn nhà con, học xong Đại học, sang Pháp bảo vệ luận án Tiến sĩ. Họ nhận làm việc luôn, rồi lấy vợ bên đó"
"Thế cơ à?"
"Còn bán bún làm gì nữa, ở nhà mà hưởng thụ"
"Không ạ, món đặc sản quê mùa này đã nuôi cả nhà con, sao bỏ được ".
***
Tôi xấu hổ. Con gái tôi, cùng học với con chị, một thời chúng yêu nhau, tôi cấm, "không môn đăng hộ đối". Rồi lấy sinh viên Kiến trúc, tưởng oai, ai ngờ ra trường không có việc làm, đành chạy xe ôm.
ĐHT
LỢI VÀ HẠI
Truyện ngắn siêu ngắn - Đặng Huỳnh Thái
Vợ chồng tôi chung giường, nhưng không chung chăn, mỗi người một phía, vùi đầu vào điện thoại.
Điện thoại của tôi cũ, con gái thải ra, vẫn tốt chán. Cháu dạy cho mấy bài: Nhắn tin, Zalo, chụp ảnh, nickname Hoa Bưởi... Sướng rên. Mắt mờ, đau lưng vẫn mê, cười một mình, để nồi cá kho cháy khét, không chừa.
Điện thoại ông ấy tốt hơn. Nhưng toàn xem cáo phó, bạn già nào chết còn đi viếng. Chả thấy ai, toàn thấy bọn hở vai, hở đùi. Mê, kết bạn. Kệ không can thiệp.
***
Mười hai giờ đêm, Zalo sáng đèn, tôi vội mở. Ông Hoa Ban nhắn:
"Em ngủ chưa?"
"Em chờ tin anh".
"Mai gặp nhé!"
Tôi mừng rơn, kết bạn hàng tháng nay hứa hẹn đủ thứ mà chưa biết mặt. Đúng là ảo.
"Gặp ở đâu anh yêu?"
"Cà phê Đợi!"
"Em mặc váy tím, tay cầm ô xanh".
"Anh thắt ca vát tím, đúng mầu váy em".
***
Tôi dạy đã thấy ông ấy đi rồi. Thường là thế, đi thể dục sớm.
Trang điểm sang chảnh, tôi đến cà phê Đợi.
Từ xa đã thấy anh ca vát tím kia rồi.
"Anh đợi em lâu chưa?"
"Sao em lại đến đây?"
Giật mình, tôi nhìn "anh", hóa ra là... ông chồng.
***
Đêm ấy, hai cái điện thoại tắt nguồn, vứt vào góc nhà.
Hai người đắp chăn chung, rúc rích cười.
ĐHT
MỘT CỬA
NHIỀU CHÌA
Truyện ngắn siêu ngắn - Đặng Huỳnh Thái
Sau trăm ngày bố mất, tôi tìm thấy sổ tiết kiệm trong ống quyển trên bàn thờ. Có bốn mươi triệu, ông ky cóp cả đời người.
Ra ngân hàng rút. Ngân hàng nói:
"Khó đấy!"
"Sao thế, của bố tôi mà?"
"Đúng vậy, phải qua nhiều cửa"...
Không chịu! Tôi lên huyện kiện, luật sư hỏi:
"Giấy ủy quyền!"
"Chết rồi, viết sao được".
"Giấy chứng tử".
"Có đây!".
Luật sư nói nhanh:
"Anh làm đơn rút tiền có dấu xã, cùng giấy chứng tử".
Chạy chọt xong, luật sư lại hỏi:
"Chữ ký của mẹ?"
"Chết hai mươi năm rồi mà?"
"Ra chụp bia mộ, xã ký làm bằng".
Thuê thợ ảnh, dâú tròn đỏ, mừng thầm, ai ngờ luật sư lại hỏi:
"Các cụ ngoại và ông bà ai chết trước?".
"Buồn cười nhỉ, cụ phải chết trước chứ!"
"Các con của cụ, mỗi người làm một tờ từ chối thừa kế,!"
"Chín đứa ở khắp nơi làm sao tìm được".
"Anh chị em ruột cũng thế!"
"Sáu người làm ăn ở Đức, ở Canada có mà trời tìm"...
***
Rồi cũng xong. Đứng trước ngân hàng, một tay tôi cầm tập tiền mỏng tanh; một tay cầm các giấy tờ nặng một ký. Mệt phờ nhưng vui.
Hôm giỗ bố tôi thông báo:
"Sổ tiết kiện của ông có bốn 40.650.000. Qua các cửa 16.421.000. Còn lại 24.229.000".
Cả nhà ồ lên:
"Vô lý!".
Ai đó nói:
"Vô lý mà có lý. Một cửa nhiều khóa!"
ĐHT
BUÔNG
Truyện ngắn siêu ngắn - Đặng Huỳnh Thái
Nhà tôi ở quê, nghèo. Bố mẹ chật vật trồng rau, chạy chợ nuôi anh em ăn học. Nhà bác ở thành phố có công ty lớn, giầu có. Tôi lên ở. Hai anh học giỏi, kèm cặp chúng tôi thêm.
Bác nóng tính, quát nạt:
"Cữ mày chỉ bám đít trâu! Học bằng thừa".
Thế rồi quất thước kẻ, những trận đòn chí tử, sưng vù, rớm máu.
Được thể, hai anh khinh bỉ, xí cho tôi những phần ăn thừa.
Hận, nhục. Tôi lặng lẽ học...
Cuối năm thi đại học, tôi đỗ hai trường, anh lớn nhà bác trượt.
Bác ra oai, cho du học Nhật.
Hai năm sau em gái tôi đỗ đại học, anh thứ hai nhà bác đủ điểm vào trung cấp nghề.
Bác vội vã, cho bay sang Singapore. Giữ thể diện.
***
Cái gì đến sẽ đến. Bác tôi phá sản, bao nhiêu tiền, nhà cửa bán cho hai con ra học nước ngoài. Ngân hàng xiết nợ.
Hết tiền hết quyền, vợ ly hôn.
Hai anh bay về, không có bằng cấp gì. Trắng tay.
Tôi tốt nghiệp nông nghiệp, về quê thành lập công ty, gieo trồng và chế biến cà rốt xuất khẩu...
Anh lớn xin lái máy cày. Oai hơn " bám đít con trâu".
Anh hai quản lý nhà bếp, vớt vát đôi chút học ở Singapore...
Bác tôi âu sầu, than vãn:
"Tao ngu! Phải buông bỏ như chú mày. Kệ, nó cứ đi rồi sẽ tới...
ĐHT