Tháng Tám đã về... Hôm nay, ánh nắng dịu dàng như nhắn gửi cho tôi một lời gọi: "Tháng Tám về rồi, bạn ơi!"
Bước chân trên con phố nhỏ quen thuộc, tôi ngước nhìn những tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá và tự hiểu rằng tháng Tám đang là tháng chuyển giao mùa. Ánh nắng trời tháng Tám chưa đủ dịu để gọi thu, cũng chưa đủ nóng để chấm dứt hạ. Hương hoa sữa tháng Tám bắt đầu phảng phất, mang đến cho tôi biết bao cảm xúc lẫn lộn. Và trái tim tôi chợt xao xuyến.
Bước chân vào góc quán nhỏ ven đường, câu hát "Tháng Tám mùa thu, lá vàng rơi chưa nhỉ?" vang lên. Cảm xúc và ký ức trong tôi lại dâng trào. Nhìn ra đường, một chợ nhỏ, những người phụ nữ đang gánh hàng đi bán, tôi lại nhớ về mẹ. Nhớ sao khi xưa mẹ vất vả nhất vào tháng Tám này, tháng chuyển giao mùa với những cơn nắng mưa bất chợt.
Tháng Tám tuổi thơ tôi nhớ lại. Bao kỷ niệm như dấu kỹ nay lại hiện ra thật rõ. Đúng là tháng Tám về, kỷ niệm trong ta lại trở về. Nhớ sao những chiều dưới mái hiên nhà tranh xưa, khói chiều tan vào gió, nhớ bếp củi hồng đang thơm mùi cơm. Đàn gà, vịt đang táo tác. Nếp nhăn trên trán mẹ nhiều hơn. Mâm cơm đạm bạc mà cha mẹ luôn nở nụ cười... Trẻ con chúng tôi luôn thả diều trên bầu trời gió thoảng, chiếc diều cõng theo gió nhẹ và tia nắng ấm. Làm chúng tôi chạy nô dưới cánh đồng mà không hề mệt mỏi.
Tháng Tám cũng gợi lại trong tôi về chữ "nhớ" và "yêu". Tôi nhớ lại cảm xúc khi ấy, được anh nắm tay trao lời hứa dưới gốc cây hoa sữa. Chiều đến, cùng anh nắm tay đi dạo, nhặt những chiếc lá rụng, trêu đùa nhau. Gió về, dưới gốc hoa sữa, được dựa vai anh để cùng ngửi mùi hương nồng nàn. Cùng trao cho nhau tình yêu chân thật nhất. Vậy mà giờ đây chỉ còn là ký ức, nhưng kỷ niệm đẹp tháng Tám, tôi chẳng thể nào quên.
Tháng Tám đến, những ngày chớm thu mang theo một chút buồn bã nồng nàn xa xôi. Dưới đường, dòng người đi lại chậm và nhẹ nhàng hơn, không nhanh như mùa hạ, chẳng lạnh lẽo như mùa đông. Phố xá im lặng, bước chân đi qua như trôi dạt, nhẹ nhàng và lạc lõng. Chút buồn bất chợt làm tim xúc động, muốn hiểu hơn và tha thứ.
Tôi bước chân lang thang khắp chốn, lòng thư thái hít hà hương hoa sữa. Chợt cơn gió lảng bảng thổi qua, mang tôi về ký ức. Nhìn chiếc lá rơi, nghe tiếng nhạc, nhìn những bờ vai đang nặng gánh... tôi càng yêu tháng Tám hơn và tự trong tôi chẳng còn giận hờn gì ngoài nhớ nhung và mong chờ. Nhìn vào những tia nắng thả trôi trong chiều, tôi thấy giống tâm hồn mình lúc này: thật nhẹ và dịu dàng. Tháng Tám gợi thu. Nắng hạ gửi mình vào thu, thôi bỏng rát. Đâu đó, đang phảng phất chút se lạnh của đông sắp về qua những cơn mưa bất chợt.
Để rồi, những bước chân đi qua, nắng thu như nhuộm vàng khắp lối. Đâu đó, một cơn gió lạc mùa, lẫn trong tiếng mưa rơi, nghe rít lên từng hồi như nỗi lòng của người lữ khách. Những cơn mưa mùa thu chẳng vội vã, cứ chầm chậm, lặng lẽ mà dai dẳng, như gửi vào đó những yêu thương, nhung nhớ của những ngày xa cách, đợi chờ, rồi lại chia xa.
Một mùa tháng Tám đến, mọi người đang mong đợi những buổi hẹn hò gặp lại. Tháng giao mùa dễ làm cho cuộc sống càng thêm huyền ảo yêu thương. Tháng Tám khiến ai cũng nhớ, mà nhớ về vết thương, nhớ về những cảm xúc với người đã qua.
Tháng Tám, đem đến một chút buồn bã, một chút nồng nàn xúc động nhẹ nhàng, giống như đám mây lửng lơ trên bầu trời, những tia nắng ấm áp dịu nhẹ, không bỏng rát. Tất cả tự nhiên biến mất, để lại những giọt mưa rơi. Cơn mưa không nặng hạt nhưng đủ làm ướt tóc như giọt sương thanh khiết.
Tháng Tám thật trầm tư. Bao nhiêu cảm xúc, ký ức trong ta đang dấu. Nhưng tháng Tám về, từ những tia nắng dịu dàng và những giọt mưa nhẹ nhàng, khiến ký ức ấy bất chợt tỉnh giấc. Ngọn gió chiều thanh của tháng Tám, khiến hương hoa sữa nồng nàn quen thuộc bay ra.
Thu về, chiếc lá vàng khẽ rơi. Dẫu cảm xúc của nỗi đau ta đã quen, nhưng vẫn luôn xao động. Bước chân trên đường xưa ấy, sao lòng tôi vẫn muốn chững lại một chút. Cảm xúc nhớ nhung mà xuýt xoa.
Tháng Tám đã về, thời gian mùa đã trôi, nhưng cảm xúc trong tim ta luôn còn nguyên vẹn. Nên tháng Tám thật đượm màu ký ức sống lại. Buồn vui đều có cả, tuy vậy ta cứ sống sao để tâm hồn không ân hận điều gì.
Tháng Tám, ngoài kia quán cà phê quen thuộc vẫn vang lên câu hát "Tháng Tám mùa thu, lá rơi vàng chưa nhỉ?" và trong tim tôi luôn chờ, luôn đợi. Luôn tha thứ cho nỗi sầu. Vì nhờ tháng Tám, tôi càng yêu hơn những chiếc lá rơi…