
Chùm thơ của Phương Uyên là những thanh âm vang vọng từ quá khứ, chạm đến miền sâu thẳm của cảm xúc. Khi mùa xuân trở lại, trong “Chí Phèo Thị Nở”, hình bóng một tình yêu dang dở vẫn hiện hữu, nỗi nhớ cứ mãi quẩn quanh cùng ký ức về bát cháo hành năm nào. Cũng với dòng cảm xúc ấy, “Hôm nay…” là những hoài niệm về mùa xuân xưa, nơi những yêu thương từng rực rỡ giờ chỉ còn trong nỗi mong chờ lặng lẽ.
Không chỉ là ký ức về tình yêu, “Điều bất ngờ sau cuộc ly hôn” lại mở ra một góc nhìn khác về những mối quan hệ, nơi ranh giới giữa chia ly và gắn bó trở nên mong manh. Và rồi trong “Em là gì…”, những trăn trở về vị trí của bản thân trong trái tim người yêu trở thành nỗi đau day dứt, để cuối cùng, tình yêu cũng chỉ là một cuộc chia ly lặng lẽ. Đến “Đầu xuân…”, thơ Phương Uyên lại ngân lên khúc hoài niệm về những cái Tết ấu thơ, nơi sắc đào hồng phai nhắc nhớ những năm tháng cũ, khi gia đình còn sum vầy, khi tuổi trẻ chưa bị phủ mờ bởi thời gian.
Với lối viết chân thành, giàu cảm xúc, chùm thơ của Phương Uyên như một dòng chảy ký ức, đưa người đọc qua những cung bậc tình yêu, hoài niệm và những nỗi niềm khắc khoải còn mãi trong tim.
CHÍ PHÈO THỊ NỞ
Tác giả Phương Uyên
Hôm nay Thị Nở nhớ chàng
Một tên cứ ngóng mơ màng hoài lâu
Chí Phèo chàng ở nơi đâu
Sao mà thiếu vắng khi đầu xuân sang
Ngồi lại tiếng nhớ gọi nàng
Khi xưa kỷ niệm luôn mang suốt đời
Nhớ sao cứ mãi chẳng nguôi
Chè kia nàng đã pha rồi chàng yêu
Hôm nay, lại đến vị nhiều
Đắng hơn trà đó nhưng đều ngọt mong
Nhìn vào chỗ ấy thật lòng
Tình yêu sâu thẳm cứ vòng quanh em
Chàng ơi có nhớ gì thèm
Về trà vị ấy từng đêm uống cùng
Giá như tất cả lại chung
Lệ đau nước mắt mông lung chẳng hề
Hôm nay đã lại xuân về
Em là Thị Nở tràn trề lệ rơi
Chí Phèo chàng hỡi tiếng ơi
Để xuân trở lại một thời ngọt thơm.
HÔM NAY...
Tác giả Phương Uyên
Hôm nay áo đỏ phố phường
Làm cho em nhớ mùi hương bóng người
Tay cầm hoa nở đẹp tươi
Mà sao nhớ lại nụ cười xuân xưa
Nhớ về ký ức dầm mưa
Cùng ai xuống phố đón đưa tết mời
Nhớ sao cảm xúc chẳng vơi
Cứ xuân về tới lại khơi nỗi lòng
Hôm nay tự đứng đợi mong
Mà sao vắng bóng khiến lòng đớn đau
Nhìn lên cảnh sắc chuyển màu
Hồng kia đang đến thật mau cánh đào
Ước gì tết tới xuân trao
Người ơi nhớ lại đến nào chữ Yêu
Ở đây em vẫn yêu nhiều
Yêu xuân với tết cả yêu đợi chàng…
ĐIỀU BẤT NGỜ SAU CUỘC LY HÔN
Tác giả Phương Uyên
Ly hôn nào cũng vậy
Thật là giống trăng trời
Đêm khuya và ánh sáng
Luôn đối nghịch với nhau
Vậy mà vẫn có đó
Cuộc ly hôn lạ thường
Dù toà đã ban giấy
Nhưng dường như vô hình
Ly hôn giấy đã ký
Gặp nhau vẫn vui tươi
Lần nào gặp cũng vậy
Sự ôm ấp sum vầy
Dù ly hôn thành tiếng
Mà sao vẫn gần yêu
Vẫn trao nhau cảm xúc
Vẫn ôm chặt rực hồng
Điều bất ngờ ít có
Nhưng hiện tại có mà
Chắc đằng sau tất cả
Chẳng có gì ly hôn
Mà chỉ có tình yêu, vẫn sống tiếp nối ngày./
EM LÀ GÌ...
Tác giả Phương Uyên
Em là gì trong trái tim anh vậy
Câu hỏi đó em khắc mãi trong lòng
Câu trả lời em cứ hoài đợi mong
Mà im ắng không hề biết đáp án
Cuộc đời này có muôn phần kiếp nạn
Sao tình duyên đôi ta vỡ tan tành
Có phải chăng duyên mình vội quá nhanh
Mới chút hồng đã chuyển sang màu bạc
Chắc là vậy tình ta nợ kiếp trước
Nên vừa gặp đã mỉm môi nụ cười
Nhìn vào nhau với ánh mắt thật tươi
Mà cuối cùng lại là sự cay đắng
Em hiểu mà cuộc tình kia vắng lặng
Chắc trong anh em chỉ là người dưng
Bởi tình ta anh đã chọn bước dừng
Thành đôi ngả mỗi người chân lẻ bước…
ĐẦU XUÂN...
Tác giả Phương Uyên
Đầu xuân về lại tôi nhớ
Đang yên bỗng giấc mộng mơ...giật mình
Nhìn ra...
Hoa nở thắm tình
Bông đào hồng phớt gợi hình xuân sang
Biết bao cảm xúc bậc thang
Khi xưa bà sống luôn mang cánh trầu
Bình vôi nay bạc rất lâu
Tết này nhớ quá câu đầu...
Bà ơi..
Xuân về cảnh sắc lại khơi
Bao nhiêu nụ thắm đem lời...
Với xuân
Nhớ sao tuổi nhỏ quây quần
Cùng nhau đùa nghịch...chẳng cần...nghĩ suy
Xuân rồi nhớ cảnh vu quy
Một màu đỏ thắm lên đôi đẹp làng
Vậy mà cuối đó nhanh sang
Tuổi xuân đã hết mơ màng nhớ thôi./