PHÁT TRIỂN CÔNG NGHIỆP VĂN HÓA THEO TINH THẦN “3 KHÔNG, 1 CÓ”

Để biến quyết tâm thành hiện thực, trước hết, ngành Văn hóa cần nhận thức rõ vai trò, vị trí và tầm quan trọng của các ngành công nghiệp văn hóa trong sự nghiệp phát triển đất nước. Các ngành công nghiệp văn hóa không chỉ là nguồn thu nhập cho người lao động, cho ngân sách nhà nước, mà còn là công cụ để bảo tồn, phát huy và quảng bá giá trị văn hóa, lịch sử, truyền thống của dân tộc Việt Nam.
hong-ha-nu-si-2-1723280403.jpg
 

Tại Hội nghị toàn quốc về phát triển các ngành công nghiệp văn hóa tổ chức sáng ngày 22/12/2023, Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính đã đưa ra một câu chỉ đạo quyết liệt, kiên định và sáng tạo: “Không nói không, không nói khó, không nói có mà không làm, có mỏ vàng đừng để bị lãng quên”. Đây là một mệnh lệnh mang tính khích lệ, động viên và yêu cầu cao đối với các cán bộ, nhân viên, nghệ sĩ, nhà văn hóa, doanh nghiệp trong ngành văn hóa. Để thực hiện mệnh lệnh này, ngành Văn hóa cần phải có những nhận thức và hành động cụ thể, hiệu quả và đồng bộ.

Câu nói trên đây của Thủ tướng khuyến khích ngành Văn hóa phải luôn không nói không, tức là không từ bỏ mục tiêu, không chấp nhận thất bại, mà phải vượt qua mọi trở ngại, giải quyết mọi vấn đề bằng sự cố gắng và nỗ lực. Ngoài ra, ngành Văn hóa cũng phải không nói khó, tức là không than vãn, không chịu khuất phục, không cam chịu với hoàn cảnh khó khăn, mà phải đương đầu với nó, tận dụng mọi thời cơ, tạo điều kiện cho bản thân và cho người khác. Hơn nữa, ngành Văn hóa cũng phải không nói có mà không làm, tức là không nói dối, không hứa hẹn vô căn cứ, không làm trái với lời nói, mà phải giữ lời hứa, thực hiện đúng cam kết, chịu trách nhiệm với công việc, với cộng đồng, với đất nước. Cuối cùng, ngành Văn hóa cũng phải có mỏ vàng đừng để bị lãng quên, tức là có tài nguyên, có tiềm năng, có cơ hội, đừng để bỏ phí, đừng để lãng quên, mà phải khai thác hết mức, phát triển tối đa, tạo ra giá trị, phát triển ngành công nghiệp văn hóa, góp phần vào sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc.

Để biến quyết tâm thành hiện thực, trước hết, ngành Văn hóa cần nhận thức rõ vai trò, vị trí và tầm quan trọng của các ngành công nghiệp văn hóa trong sự nghiệp phát triển đất nước. Các ngành công nghiệp văn hóa không chỉ là nguồn thu nhập cho người lao động, cho ngân sách nhà nước, mà còn là công cụ để bảo tồn, phát huy và quảng bá giá trị văn hóa, lịch sử, truyền thống của dân tộc Việt Nam. Các ngành công nghiệp văn hóa cũng góp phần nâng cao chất lượng cuộc sống, giáo dục, rèn luyện nhân cách, tinh thần, thẩm mỹ của người dân, đặc biệt là thanh niên, thiếu nhi. Các ngành công nghiệp văn hóa cũng là cầu nối để hợp tác, giao lưu, hòa nhập với các nước trong khu vực và trên thế giới, góp phần nâng cao uy tín, vị thế của Việt Nam trên đấu trường quốc tế.

Tiếp theo, ngành Văn hóa cần đổi mới cơ chế, chính sách phát triển các ngành công nghiệp văn hóa. Đây là một yếu tố then chốt, quyết định sự thành bại của các ngành công nghiệp văn hóa. Cần xây dựng một cơ chế, chính sách khoa học, minh bạch, linh hoạt, khuyến khích sự sáng tạo, đổi mới, hợp tác, liên kết giữa các bên liên quan, tạo điều kiện thuận lợi cho các doanh nghiệp, nhà sản xuất, nghệ sĩ, nhà văn hóa hoạt động hiệu quả, đóng góp vào phát triển các ngành công nghiệp văn hóa. Cần có những chính sách ưu đãi, hỗ trợ, bảo vệ cho các sản phẩm, dịch vụ văn hóa có chất lượng cao, có bản sắc dân tộc, có sức cạnh tranh trên thị trường. Cần có những chính sách khuyến khích, tôn vinh, khen thưởng cho những cá nhân, tập thể có thành tích xuất sắc trong lĩnh vực văn hóa. Cần có những chính sách kiểm soát, ngăn chặn, xử lý nghiêm những hành vi vi phạm pháp luật, xâm hại đến quyền lợi, danh dự, uy tín của người lao động văn hóa, những hành vi sản xuất, kinh doanh, tiêu thụ các sản phẩm, dịch vụ văn hóa có nội dung đồi trụy, vi phạm thuần phong mỹ tục, xuyên tạc lịch sử, xâm phạm chủ quyền, an ninh quốc gia.

Sau đó, ngành Văn hóa cần nâng cao năng lực cạnh tranh của các sản phẩm, dịch vụ văn hóa. Đây là một yếu tố quan trọng, quyết định sự tồn vong của các ngành công nghiệp văn hóa. Cần đẩy mạnh đầu tư vào nghiên cứu, ứng dụng khoa học công nghệ, đổi mới sáng tạo, nâng cao chất lượng, tính thẩm mỹ, giá trị văn hóa của các sản phẩm, dịch vụ văn hóa. Cần phát huy bản sắc dân tộc, đặc trưng văn hóa của Việt Nam, tạo ra những sản phẩm, dịch vụ văn hóa có sức hấp dẫn, có khả năng đáp ứng nhu cầu đa dạng của người tiêu dùng trong nước và quốc tế. Cần nâng cao trình độ, kỹ năng, năng lực chuyên môn, nghiệp vụ của người lao động văn hóa, đào tạo, bồi dưỡng nguồn nhân lực chất lượng cao, có đạo đức, có tâm huyết, có tầm nhìn cho ngành văn hóa.

Cuối cùng, ngành Văn hóa cần mở rộng thị trường, quảng bá, xúc tiến các sản phẩm, dịch vụ văn hóa. Đây là một yếu tố cần thiết, quyết định sự phát triển bền vững của các ngành công nghiệp văn hóa. Cần tận dụng các kênh truyền thông, các cơ hội hợp tác, các sự kiện văn hóa, thể thao, du lịch để giới thiệu, quảng bá, xúc tiến các sản phẩm, dịch vụ văn hóa của Việt Nam đến với người dân trong nước và bạn bè quốc tế. Cần tăng cường hợp tác, trao đổi, học hỏi kinh nghiệm, tiếp thu những xu hướng mới, những yêu cầu cao của thị trường văn hóa toàn cầu.

*

Chú trọng xây dựng nguồn nhân lực, mở rộng thị trường và tăng cường quảng bá là bước quan trọng trong hành trình phát triển ngành Công nghiệp văn hóa. Tận dụng mạng xã hội, hợp tác với cộng đồng và người nổi tiếng, cùng tạo điểm nhấn trên mạng là những chiến lược hiệu quả. Thông qua những hành động mạnh mẽ và chiến lược chặt chẽ, ngành Công nghiệp văn hóa, nói riêng, ngành Văn hóa nói chung, sẽ thể hiện đúng vai trò quan trọng của mình trong sự phát triển toàn diện của đất nước.