TRAI MẠNH MẼ LEO CÂY

​​​​​​​Minh và Hân quen nhau trên mạng xã hội. Một lời mời cà phê tưởng chừng vô thưởng vô phạt của Hân, một tin nhắn đáp lại từ Minh, rồi họ gặp nhau. Ngày hôm ấy, trái tim cô rộn ràng, tin rằng giữa thế giới ảo này, vẫn có một người chân thành tìm đến mình.

z6334848178571-8f464ef6992c945a8b521420c3897f95-1740063656.jpg
 

Minh và Hân quen nhau trên mạng xã hội. Một lời mời cà phê tưởng chừng vô thưởng vô phạt của Hân, một tin nhắn đáp lại từ Minh, rồi họ gặp nhau. Ngày hôm ấy, trái tim cô rộn ràng, tin rằng giữa thế giới ảo này, vẫn có một người chân thành tìm đến mình.

Lần đầu gặp mặt, Minh không đi một mình mà đi cùng một người bạn. Hân nghĩ rằng có thêm người càng vui, bớt ngại ngùng. Ba người trò chuyện rôm rả, cười đùa như những người bạn cũ. Hân ấn tượng bởi sự vui tính của Minh, nhưng cũng có chút dè chừng.

Lần thứ hai gặp nhau, Minh nói nhiều hơn, gần gũi hơn. Anh nhìn Hân đăm đăm, rồi đột nhiên thổ lộ:

"Anh đã yêu em từ lần gặp đầu tiên."

Cô giật mình. Yêu ư? Mới gặp nhau một lần, liệu có quá nhanh không? Nhưng rồi, sự quan tâm của Minh, những tin nhắn hỏi han mỗi ngày, từng chút một len vào trái tim cô. Dần dần, cô cũng rung động.

Sau ngày lễ tình nhân, Hân nhớ Minh da diết. Cô chủ động hẹn anh đi uống nước. Trong cuộc trò chuyện, cô trải lòng về những khó khăn trong công việc và cuộc sống. Minh im lặng một lúc, rồi bất ngờ ôm cô vào lòng:

"Hân à, làm vợ anh đi! Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh yêu em thật lòng mà."

Trái tim Hân mềm đi. Cô mỉm cười, tin vào Minh. Lời nói ấy khiến cô cảm thấy được che chở, được yêu thương.

Đêm ấy, Minh rủ cô đến một nơi riêng tư. Anh dịu dàng:

"Mình ôm nhau tâm sự nhé. Em đừng sợ, anh sẽ luôn bên em."

Cô không chút nghi ngại. Trong vòng tay anh, Hân cảm nhận một niềm hạnh phúc tràn đầy.

Khi trời khuya, Minh dặn dò cô:

"Về cẩn thận nhé, tối anh sẽ nhắn tin cho em."

Hân vui vẻ ra về, lòng ngập tràn hạnh phúc. Nhưng rồi, suốt hai ngày sau, Minh không liên lạc. Cô chờ đợi, rồi tự nhủ chắc anh bận.

Đến khi trời đổ cơn mưa, cô cảm thấy bất an. Cô vào Zalo tìm Minh—và chết lặng khi thấy anh đã hủy kết bạn.

Tại sao?

Ngày sau nữa tạnh mưa? Vì muốn gặp Minh để đưa ra câu hỏi và nghe câu trả lời. Hân đã gọi Minh và thấy Minh chấp nhận cafe. Hân vui lắm, cứ phóng xe ra thành phố trong mưa phùn nhẹ mà không lạnh buốt. Nhưng cuối cùng Minh đã cho Hân leo cây. Hân gắng hỏi lại? Thì Minh cứ nhắn:

- Chưa xong việc.

Hân chờ mãi nhưng không thấy Minh nói gì nữa. Chờ đến trưa và cuối cùng Hân bàng hoàng. Một tình yêu vừa chớm nở, hóa ra chỉ là trò đùa? Cô đã tin Minh, đã yêu Minh, để rồi nhận lại chỉ là một sự lừa dối?

Cô khóc. Trái tim vỡ vụn. Minh có từng yêu cô thật lòng không? Hay tất cả chỉ là một kế hoạch hoàn hảo để anh đạt được điều anh muốn?

Cô tự trách mình vì đã yêu quá nhanh, tin quá vội. Nhưng dù giận, dù đau, cô vẫn mong mỏi một điều—một lời xin lỗi từ Minh. Không phải để quay lại, mà để kết thúc tất cả bằng một điều tử tế.

Tình yêu thật sự không chỉ đo bằng những ngày êm ấm, mà bằng cách ta vẫn hướng về nhau ngay cả khi lòng đầy tổn thương. Có những cơn giận chẳng làm tình cảm phai mờ, chỉ khiến nó khoác lên một dáng vẻ khác—lạnh lùng hơn, xa cách hơn, nhưng chưa từng nguội tắt.

Người ta chỉ thờ ơ khi đã không còn thương, chỉ rời đi khi lòng đã cạn. Nhưng khi còn giận, còn đau, còn những quan tâm giấu trong từng cử chỉ tưởng như vô tình—nghĩa là trái tim vẫn chưa hề nguội lạnh.

 

 

 

Phương Uyên

Link nội dung: https://phamvietlong.vn/trai-manh-me-leo-cay-2898.html