Bước vào Thủ đô những ngày này, tôi bắt gặp hình ảnh quen thuộc của những người gánh hàng rong. Tiếng rao hàng hòa vào làn gió thu trong trẻo, vang xa, tạo nên một thanh âm đầy quyến rũ. Tôi đứng lặng, lòng bỗng nhớ về một thời đã xa.
Kỷ niệm cuối thu năm ấy, tôi gặp anh – chàng trai gánh hàng rong rao bánh cốm. Hương bánh cốm cùng tiếng rao của anh trong gió mùa cuối thu đã khẽ đánh thức những cảm xúc sâu thẳm trong tôi. Tôi mua bánh, ngồi ăn, cảm nhận hương cốm thơm ngon đến lạ. Tiếc thay, giờ đây trở lại, tiếng rao của anh đã không còn, nhưng hương vị bánh cốm vẫn ở đó, như một nét đặc trưng của Hà Nội mỗi độ thu về.
Bánh cốm và xôi cốm chính là những điều đặc biệt của Hà Nội vào cuối thu. Làm sao có thể đến Hà Nội mùa này mà bỏ lỡ cơ hội ngồi nhâm nhi món cốm thơm dẻo, giữa tiết trời dịu nhẹ, nắng hanh vàng? Tôi tự hỏi: Giờ anh ở nơi đâu? Có còn nhớ về Hà Nội cuối thu không anh?
Lững thững dạo bước trên những con phố, tôi cảm nhận trọn vẹn nét đẹp của Hà Nội trong chiều cuối thu. Mọi thứ dường như thay đổi nhanh quá, ngay cả những tia nắng cũng mang sắc thái khác. Những tia nắng vàng mỏng manh len lỏi qua từng tán cây, lấp lánh trên mặt đường, hòa quyện cùng làn gió heo may se lạnh, hay vài giọt sương long lanh. Tất cả như một lời nhắn: Thu đã sắp qua rồi.
Hồ Gươm – trái tim của Hà Nội – vào cuối thu bỗng đẹp đến nao lòng. Tôi chậm rãi bước quanh hồ, để tận hưởng trọn vẹn cái se lạnh cuối mùa, ngắm nhìn hoa lá đang nghiêng mình trước cơn gió thoảng. Khung cảnh bình yên và đầy chất thơ khiến tôi không khỏi rung động. Người Hà Nội, ai cũng tìm thấy cho mình những phút giây yên bình: có người ngồi chụp ảnh, có người lặng lẽ đọc truyện, và có người chỉ đơn giản là ngắm nhìn dòng nước.
Hương hoa sữa từ những chùm hoa li ti tỏa ra, hòa cùng nắng sớm, khiến lòng tôi càng thêm bồi hồi. Trên những chiếc xe đạp chở đầy hoa cúc họa mi, từng bó hoa trắng ngần được mang đến như những món quà thuần khiết của mùa thu. Tôi tưởng tượng: một bó hoa cúc họa mi, cùng hương hoa sữa, sẽ thật tuyệt nếu được trao tặng cho người mình yêu thương.
Hà Nội cuối thu như một bản hòa ca của tình yêu và sự lắng đọng. Mọi thứ dường như chậm lại, từ bước chân đến dòng suy nghĩ. Tôi thấy các cặp đôi ngồi bên nhau, tay nắm chặt, vai tựa vai, như tìm thêm hơi ấm trước khi mùa đông đến. Dù lý do là gì – cần sự chở che hay chỉ đơn giản là muốn sống chậm hơn – những khoảnh khắc ấy cũng đủ để làm trái tim người ta xao xuyến.
Còn tôi, đứng trước những hình ảnh thân quen ấy, bỗng thấy mình đơn lẻ hơn bao giờ hết. Nhớ anh nhiều hơn, nhưng cũng hiểu rằng cảm xúc ấy chỉ là thoáng qua. Vì Hà Nội cuối thu, với tất cả những gì nó mang lại, đã kịp lấp đầy khoảng trống trong lòng tôi.
Một buổi chiều cuối thu, giữa phố thị phồn hoa, được ngắm nhìn dòng người yêu thương, được hít hà hương hoa sữa, được nghe tiếng rao nhẹ nhàng trong gió cuối mùa, cũng đủ để trái tim tôi rung động.
Hà Nội cuối thu – bao cảm xúc ùa về, dịu dàng mà không hề vội vã. Tôi yêu Hà Nội, yêu trọn vẹn những ngày cuối thu.
Phương Uyên
Link nội dung: https://phamvietlong.vn/ha-noi-cuoi-thu-2879.html